CHƯƠNG 3: Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân
Yên tĩnh quá!
Cô bĩnh tĩnh đánh giá xung quanh. Nhà hắn rất sạch, có thẩm
mỹ, nhưng có cảm giác lạnh lẽo, không mang theo hơi ấm. Nhìn chung chỉ thấy màu
trắng xóa khiến cô liên tưởng đến nơi ở của thiên thần áo trắng a…
Cô thật không thể tin nổi, giống như chuyện hai người yêu
nhau chỉ là một giấc mơ. Cách đây 6 tiếng, cô và hắn là hai kẻ không quen biết,
sao lại có cảm giác gần gũi như vậy? Tựa hồ đã gặp nhau từ rất lâu, tựa hồ rất
thân thiết, nhưng cô không nhớ nổi, thật đau đầu mà.
Tiểu Du đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng. Cô phát hiện từ
lúc hắn rời đi, có một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra trong phòng. Khi cô ra ngoài
vườn thì thấy một chậu hoa màu trắng. Cô không nhớ nó là hoa gì, nhưng cánh hoa
trắng muốt, mềm mại, chạm vào có cảm giác rất nhẹ nhàng. Cô vươn ngón tay, vuốt
dọc cánh hoa, có lẽ là hoa quỳnh. Cô từng thấy nó trên một trang mạng nhưng
không có tìm hiểu nhiều.
Hoa xòe bung cánh, ngọt ngào, hương thơm say đắm lòng người,
nhưng vì sao lại khiến cô hoang mang lo lắng. Tim có chút đau, thật sự không nhớ,
cảm giác không biết gì thật khó chịu.
Hắn ở phía sau cô, rất lâu, rất lâu. Nhìn thấy cô chạm
tay vào hoa, rồi lại vì nó mà phiền não. Hắn đau lòng, dù chỉ một chút cũng
không muốn cô tổn thương, muốn cho cô an ổn bình yên vui vẻ cả đời. Vì sao?
Suy nghĩ của hắn đột nhiên dừng lại. Hắn và cô vốn dĩ
không thân thuộc, nhưng lần đầu tiên gặp cô, hắn có cảm giác, họ đã biết nhau từ
rất lâu, như luôn là như vậy, phải ở bên nhau. Hắn không thích cảm giác xa lạ
đó cứ ẩn ẩn trong lòng, vì vậy muốn tranh với cô, cố ý tiếp cận cô. Lúc đó, hắn
có thể bỏ đi, nhưng hắn vờ leo lên xe bus, hắn cố ý buông tay, cố ý tính kế khiến
cô làm bạn gái hắn. Thậm chí, hiện tại hắn không thể khống chế bản thân yêu cô
thêm một chút.
Cô xoay người, thấy hắn đang nhìn mình, tựa như mỉm cười
nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô.
“Nhất phiến
hoa phi giảm khước xuân.”
“Hử?”
“Không ngờ
này có thể ngắm hoa quỳnh nở. Bảo bối, đáng tiếc hoa không nở được lâu, một lát
nữa sẽ tàn. Vào trong đi, tay em lạnh hết rồi. ” – Hắn nắm tay cô, xoa xoa vào
nhau.
Lại cười, thật xấu xa.
Hắn kiên quyết
bắt cô uống thuốc, còn mua kẹo cho cô. Kẹo lolipop của tiểu Loli? Này cũng hơi quá
đáng nha. Cô không phải con nít mà. Cô âm thầm bĩu môi, kháng nghị trong lòng với
ai đó.
Nhìn xuống
cái áo của hắn cho cô mượn, rộng quá. Áo len dài tay, màu xám, gấu áo bo lại,
dài đến đầu gối. Cô thật không nghĩ ra tại sao hắn lại cao như vậy.
“Nhìn đủ
chưa?” – Hắn chống tay vào tường, cúi đầu nhìn cô.
“Chưa đủ. Mỹ
nhân, tới đây cho gia nhìn kỹ nào.” – Cô nháy mắt với hắn, làm ra điệu bộ của
những tên lưu manh chọc ghẹo con gái nhà lành.
Mặt hắn tối
sầm lại. Nguy hiểm. Chọc giận giáo chủ đại nhân rồi a.
“Nếu không về
em sẽ bị mắng nha.” – Cô ủy khuất, tiến tới ôm tay hắn làm nũng.
Lại là chiêu
này. Hắn biết cô không ngây thơ, nhưng nụ cười đó, hắn không cách nào thoát ra.
Số mệnh a. Hắn cũng không muốn chống lại, vậy thì thỏa hiệp đi.
***
Lúc cô về
phòng, chẳng có ai hết. Cô quên mất, Lưu Khả có chuyện phải về nhà, Dương Dung phải
đi dự hôn lễ của chị họ. Tối nay, cô phải ngủ một mình rồi.
Cô leo lên
giường, nằm trong chăn ấm áp. Cô nghĩ, nếu nói cho họ biết cô có người yêu,
không biết sẽ náo loạn đến mức nào a. Khẽ mỉm cười, ai đó vô tâm vô phế chìm
vào giấc mộng đẹp. Chỉ có hắn, hắn nhớ cô.
Tối đó, 12h
sáng hắn gửi cho cô 1 tin nhắn. – “Anh nghĩ anh nhớ em.” Sau đó lại hối hận.
Này cũng mất mặt quá nha. Hắn lần đầu chủ động với phụ nữ, có chút lúng túng. Hắn
để tâm cô có nhớ hắn không.
12h, tiếng
tin nhắn làm cô tỉnh giấc. Hắn nói hắn nhớ cô. Cơn buồn ngủ đột nhiên bị cuốn
phăng đi. Cô cảm giác được trái tim mình đập rộn lên, cảm giác ngọt ngào này là
yêu a. Cô ấn nút gọi cho hắn.
Cô nghe được
tiếng nói trầm ấm, có chút dịu dàng, lại như âm thanh ru ngủ. Hắn cho cô cảm
giác tin tưởng.
Hắn nghe giọng
nói của cô qua điện thoại, không khác ở ngoài. Tựa như rất gần, tựa như cô đang
ở cạnh hắn. Loại yêu đương qua sóng vô tuyến này, trước kia thời sinh viên hắn
vẫn hay khinh bỉ đám bạn học. Bây giờ lại chính mình cảm nhận, cảm giác không tệ
a.
Hắn im lặng
nghe hơi thở đều đều của cô. Tiểu Du của hắn ngủ rồi. Hắn tắt máy, trong lòng vẫn
hi vọng có thể nói chuyện với cô lâu một chút. Hắn không ngủ được nha.
Hắn là người
trước nay cố chấp. Nếu hắn xác định là thứ hắn thích, hắn sẽ không buông tay,
trừ phi hắn chết. Cha mẹ cũng vì vậy mà không ngăn cản hắn về nước. Hắn có lý
tưởng, hắn muốn tự do, hắn chắc chắn sẽ thành công.
Tên hắn là
Trương Vô Kỵ , nhưng nhân vật chính của Kim Dung và hắn không giống nhau. Người
đó có quá nhiều ân oán tình thù, nhưng hắn chỉ yêu một Tiểu Du. Tiểu Du là độc
nhất vô nhị. Hắn dám yêu, thì sẽ có khả năng bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc. Tuyệt
không cho người phụ nữ khác làm cô đau lòng.
Hắn trước
đây cho rằng, con gái thật thích khóc. Chán ghét. Nhưng khi thấy những giọt nước
mắt như thủy tinh của cô rơi xuống, hắn biết, hắn thua rồi. Chỉ có cô, khiến hắn
để mắt, khiến hắn lưu tâm. Cho dù, cô làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, hắn
cũng không chán ghét. Hắn sủng cô, yêu cô, nguyện dùng cả đời để ràng buột cả
hai...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét