Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

CHƯƠNG 2: Tôi là Vô Kỵ của em

CHƯƠNG 2: Tôi là Vô Kỵ của em


Vô Kỵ nói nhà hắn không xa lắm, họ có thể đi bộ khoảng 20 phút. Hắn nói hắn sẽ mượn xe đưa cô về.
Họ đi cùng nhau. Hắn đi phía trước, cô bước theo sau. Cả hai im lặng, không nói chuyện, nhưng dường như có sợi dây vô hình kết nối họ với nhau. Sự cao lớn của hắn, sự nhỏ bé mong manh của cô, tạo nên cảm giác hài hòa không thể diễn tả bằng lời, đại khái có thể nói, nhìn từ xa trông giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con.
Mỹ nam, mỹ nữ đi bên nhau trong ánh hoàng hôn tạo nên khung cảnh lãng mạng mà nhiều thiếu nữ ao ước. Tuy nhiên, nữ chính của chúng ta lại không có chút tế bào nữ tính nào. Cô tiếp trò chơi đếm số của mình, nhưng lần này đối tượng là số bước chân của hắn. Đếm, đếm,đếm cho đến 6000 vẫn chưa đến nhà hắn. Tâm trạng vừa ổn định, bây giờ lại có xu hướng dao động mãnh liệt.
“Vô Kỵ ca ca, thật ra nhà huynh còn bao xa?” – Cô cố gắng để giọng nói của mình thật dịu dàng, mặc dù trong lòng đã gào thét muốn đập vào mặt hắn cho hả giận.Bà đây đi đến chân không thể nhấc nổi,cái áo ướt cũng bị gió hong khô đến không thể khô hơn, tóc tai tán loạn, thật có thể đóng vai tội phạm đang trốn chạy bạt mạng mà.
Khi hắn xoay người lại, hắn nghe thấy cô gọi hắn là Vô Kỵ ca ca. Giọng cô có chút ủy khuất, ẩn ẩn tức giận, nhưng khuôn mặt vì mà mệt mà ngây ngô, hệt con mèo ngốc. Hắn sửng sốt khi nhìn vào đôi mắt cô, tim như có gì đó khẽ đâm thật đau, hắn bối rối suy nghĩ, hắn thật sự thích cô gái này sao? Này cũng giả thành thật rồi. Hắn đau đầu thầm cầu nguyện cho trái tim nhỏ, cầu cho nó bình an khỏe mạnh đến hết đời…
Hắn cúi xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng. Hắn không biết nên nói gì với cô. Dường như hắn không phải người đã lừa cô ở nơi đó, hắn là Vô Kỵ của Tiểu Du, là một người con trai thích cô chân thành.
Hắn xoa nhẹ hai má cô. Hôn lên đó một nụ hôn, ôn nhu mỉm cười xoa đầu cô. Cô ngây ngốc nhìn hắn, hình như tim cô cũng rung động rồi. Đây không phải là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết sao? Cô tự nhắc nhở mình không để hắn mê hoặc, nhưng cô không thể khống chế trái tim, giống như nó không thuộc về cô nữa. Cô muốn tích trữ thuốc trợ tim nha.
“Em mệt? Xin lỗi… tôi đã cố đi chậm để chờ em, nhưng hình như còn rất xa nha.” – Hắn cười thật vô tội, giống như nói câu xin chào buổi sáng vậy. Không khí lãng mạng đột nhiên hạ thấp xuống âm độ …
Hắn khom người xuống, cõng cô trên lưng. Họ dựa sát vào nhau, cô lặng im cảm nhận bờ vai chắc khỏe của hắn, thỉnh thoảng nhìn con đường phía trước rồi ngâm nga một ca khúc cũ nào đó. Hơi thở quấn quýt cận kề, thời gian như không còn ràng buột, cơn gió nhẹ lạnh buốt thổi bay tóc cô, lướt qua gò má rồi rũ xuống tay hắn. Hai kẻ lần đầu biết yêu, có chút nguyên sơ lại vô cùng mãnh liệt.
***
Đến khi về nhà hắn đã là 7giờ tối. Hắn sống một mình, gia đình đều ở nước ngoài, chỉ có hắn kiên trì muốn về nước. Hắn nói, hắn muốn phát triển sự nghiệp ở quê hương, chứng minh cho cha mẹ hắn biết rằng hắn có thể làm tốt, kể cả không dùng tiền của họ.
“Bây giờ, anh là một người nghèo nha. Em sẽ không bỏ rơi anh phải không?” – Hắn tựa cằm vào vai cô cọ cọ.
“Nhột quá. Vậy… em phải suy nghĩ kỹ có nên đồng ý hay không a” – Cô cố tình kéo dài giọng trêu chọc.
“Em dám!” – Hắn tức giận chu chu miệng.
 Đáng yêu quá. Cô thầm nghĩ nếu hắn làm tiểu bạch kiểm đi dụ dỗ phú bà thì rất có tiền đồ nha. Đôi mắt cô long lanh.
Hắn chợt rùng mình. Nha đầu này đang tính kế gì đây?
“Em có đói không?Anh đi lấy thuốc cảm cho em.” – Hắn đột nhiên nhớ ra cô vừa bị ướt mưa.
“Giờ thì đói nha.Em không thích uống thuốc. Đắng.”
“Suỵt! Không được. Nếu em bị cảm, Vô Kỵ ca ca rất đau lòng a.” – Hắn đưa ngón trỏ  lên môi cô. Ngón tay thật lạnh.
Cô nhìn hắn loay hoay trong bếp, nhìn hắn cắt hoa quả, nhìn hắn pha trà, nhìn hắn làm việc nhà vô cùng thuần thục. Chợt nghĩ, người này không tệ. Cô thích! Hắn là của cô, cô đã xác định, ai cũng đừng hòng mong tước đoạt hắn khỏi cô,trừ phi là hắn  không thích cô nữa. Cô sẽ trả hắn tự do, đời này không gặp lại nữa…
Chợt có bàn tay trước mặt, đem cô về với hiện thực. Cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nha. Kéo tay ai đó lao về bàn ăn, ra sức ăn như hổ đói. Món ăn nấu vừa chín, bất kể hình thức hay hương vị đều hoàn hảo. Cô suy nghĩ lại rồi, nhất quyết không buông, chết cũng muốn có mỹ vị của mỹ nhân bên cạnh a.
“Không ai giành đồ ăn với em, đừng ăn nhanh quá, không tốt cho sức khỏe.” – Người này thật không để ý đến hắn lao tâm lao lực, coi hắn là người vô hình mà. Nhìn cô gầy như vậy, sau này phải bồi bổ cho cô nhiều hơn. Hắn thầm tự nhủ trong lòng.
“Vô Kỵ”
“Hử?”
“Chuyện xe…”
“Anh nhớ là em chưa uống thuốc? Bảo bối, anh lấy thuốc cho em, sau đó đưa em về nhà, được không?” – Hắn nói xong rồi quay đầu bỏ chạy. Hắn nghĩ cô bỏ qua dễ dàng vậy sao? Nếu như cô bỏ qua , 3 chữ Giang Tiểu Du sẽ viết ngược a.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét