Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015



Hôm trước kiểm tra hóa học. Mình lấy trong cặp ra quyển tập, bứt ra 3 tờ giấy đôi. Làm kiểm tra gần nửa tiếng, cô giáo bộ môn đi tới ghi mã đề, cầm tờ giấy đôi mình chọn làm nháp hỏi":Đây là cái gì?"
Mình thật thà nói đó là nháp. Vậy là cô ấy lật ra xem. Tờ giấy 4 mặt, mình tính chi chít hết 1 mặt, ko lật mặt kế tiếp mà quay ra mặt cuối viết dãy điện hóa, cứ nghĩ viết vậy cho tiện làm bài. Hình như cô ấy nghĩ mình gian lận nên xé tờ giấy ra ko biết bao nhiêu mảnh, mình ko nhìn rõ. Cô ấy nói nếu là nháp thì viết lại đi.
Mình rất muốn hỏi vì sao ko kiểm tra nháp ngay từ đầu. Đột nhiên mình nghĩ, nếu đó là học sinh ưu tú gì đó, ko biết cô ấy có xé như vậy k nhỉ? Nhân cách của học sinh đo được bằng điểm học lực sao? Có ai nghĩ rằng hành động đó là xúc phạm người khác ko nhỉ???
Mình bỗng nhớ lại 6 năm trước, lúc đó học lớp 6, mắt ko tốt, lại ko có kính,vậy là học hành rất khổ sở, chỉ thấy chữ viết trên bảng như bị phủ sương mù. Ngày đó, cô giáo anh văn của mình nói mình liếc pà ta , trong khi cách bao nhiêu cái bàn, mình thậm chí ko biết lúc đó bà ta đang mở mắt hay nhắm mắt nữa. Bỗng dưng thành kẻ có lỗi, tự dưng lại bị ghét vì lí do mà pà ta cho là như vậy, cũng ko có cách nào, vậy thì mặc kệ đi.
Đôi khi suy nghĩ, bản thân chỉ muốn bình an, nhưng thực tế có bao nhiêu việc khiến cho cuộc sống mệt mỏi như vậy.
Đến năm lớp 9, lại gặp lại pà ta, quả đất cũng ko tròn được như vậy. Pà ta ko giống lúc trước, ko dùng thái độ khinh miệt nữa, lúc nào pà ta cũng mỉm cười khi nói chuyện với mình. Lúc này, mình chỉ cảm thấy như có mụ phù thủy sống ở cạnh. Thái độ khác biệt, chỉ là nụ cười k đổi, quá ghê tởm. Mình cũng ngạc nhiên ko hiểu vì sao lại có sự thay đổi chóng mặt đó, nhưng ko muốn biết, cũng lười tìm hiểu. Vốn dĩ ko quen biết nhau, sau này cũng ko cần gặp lại nữa.
Con người giả tạo, chỉ có tiền phản ánh trung thực giá trị của nó. Từ khi mình biết nhận thức, lại đặc biệt thích tiền. Tiền ko mua được tất cả, nhưng nó lại chi phối mạnh mẽ con người. Hạnh phúc ko tồn tại vĩnh cửu, tình yêu cũng có giới hạn cái kết, là lòng người thay đổi.
Nếu có ai hỏi, kỉ niệm đẹp nhất của bạn là gì. Mình ko nhớ nữa, là ko hề có, hay đã lâu đến mức hiện tại ko có chút ấn tượng gì? Nếu có ai hỏi, mình có muốn quay về quá khứ không. Đáp án sẽ không.
Không phải mình ko muốn đối mặt quá khứ, mà là tự bản thân nó quá cũ kỹ, cũng ko còn muốn lục tung lên để tìm vết tích chứng minh sự tồn tại của nó nữa. Không cần thiết, vậy quên đi.

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015


Thiên thần được miêu tả với đôi cánh trắng, người có nụ cười thánh thiện, vầng hào quang lấp lánh trên đầu. Tôi chưa bao giờ thấy thiên thần, nhưng may mắn là tôi đã thấy một người mang màu tinh khiết đó. Có thể nói, giây phút đó, giống như có cái gì đó mãnh liệt kích thích trái tim tôi, khiến nó đập thật nhanh. Tóc, chân mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng,... tất cả đều hoàn hảo, đẹp đến nỗi bỗng dưng trái tim lại nhói đau, không hiểu vì sao.
Tình yêu từng chút từng chút vun đắp, mỗi ngày đều thấy, gần trong gang tấc, nhưng lại xa đến vậy, không các nào chạm vào.
Ngày đầu tiên gặp nhau, người đó hỏi “: Quen biết nhau?”
Tôi nói đó chỉ là tình cờ, mặc dù tôi đã biết người đó từ rất lâu. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã không thể rời khỏi, giống như người đó là tâm điểm duy nhất, chỉ nhìn người đó, luôn là như vậy.
Yêu là cảm giác kì lạ, khiến bạn luôn nhớ người đó. Khi đi trên con phố đông người, bạn nhìn vào bóng lưng một người thanh niên xa lạ, cứ ngỡ là người đó, hắn sẽ quay lại mỉm cười, nói “: Anh nhớ em.”
Tình yêu sợ nhất là khoảng cách, bạn không biết người đó đang làm gì, lại khiến tâm tư thêm bất an khó chịu. Khi cô đơn thấm đẫm vị nước mắt, lại cảm thấy tình yêu không thú vị nữa, đáng tiếc quá muộn để quay đầu… 
Ngóng trông 1 người. Vậy thì đã sao? Là vô nghĩa nếu mình không phải là người mà người đó muốn. Chỉ là tình cờ, chỉ là ngẫu nhiên, chỉ một người để ý.
Tôi là gì trong mắt bạn đây? Nếu là bạn bè, tôi chẳng biết phải nói gì với bạn.Hôm đó, chúng ta chào nhau bằng câu chúc ngủ ngon, vậy hôm nay, tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào?
Tôi sẽ nói ":hey, how re you?", hay " i always waiting for you." ... kết quả,tôi không nói gì hết. Thật lòng rất mong đợi có một lời chào, "hello" hay "hi" đều được, đáng tiếc là không có. 3 ngày chờ đợi, hóa ra chỉ là trò chơi kiên nhẫn.
Tôi hiểu, nói chuyện với tôi rất chán, vấn đề ngôn ngữ làm tôi thật sự đau đầu. ahhhhhh 
Tôi có nên mua một bông hồng và bứt từng cánh ra chơi trò nói hay không nói nhỉ ? 
Tôi phải tìm đề tài gì nói với bạn đây? Nếu tôi nói về khoa học máy tính, tôi lại không biết nhiều từ chuyên ngành. Nếu tôi nói về thời tiết, thời tiết ở đây và nơi đó liệu có giống nhau không? 
Tôi lại nghĩ đến 3 ngày của mình, thỉnh thoảng rất buồn. Tâm trạng của tôi, bạn không thể cảm nhận, không thể biết được, không phải vì tôi không nói, mà vì bạn không quan tâm. 
Tôi không thể bước vào thế giới manga, nên không thể mượn cánh cửa thần kì của Doremon. Tôi cũng không quen biết thiên thần, làm sao người có thể giúp tôi bay đến bầu trời nơi đó... Oh giống như tôi đang yêu đơn phương vậy? Tôi không muốn nhớ bạn nữa đâu. Vì sao có rất nhiều người nói chuyện với tôi lại nhất định thích bạn ?
Oooh bạn chủ động nhắn tin cho tôi à? Tôi cứ ngỡ là hết hy vọng rồi haha. 
Tôi có nên cho bạn một cái ôm không nhỉ? Lúc nãy, tâm trạng của tôi down khủng khiếp, nhưng bây giờ tôi lại thấy rất vui. Hy vọng, mùa xuân năm nay không trôi qua quá nhanh :)