CHƯƠNG 1: Lần đầu gặp nhau
Một
ngày mưa dầm, tôi ngồi đón xe buýt trong tâm trạng hết sức chán nản. Đi học mệt
mỏi, trưa giờ chưa ăn gì nên bụng cứ gào thét ầm ĩ, ngay cả quần áo cũng ướt sạch.
Tôi không phải người tỉ mỉ đi chăm chút nhan sắc, cũng lười ủi quần áo thẳng
thóm, trông rất bê bối, ưu điểm đáng khen duy nhất là sạch sẽ. Tôi không thích
những môn thể thao ướt đẫm mồ hôi hay hoạt
động mất quá nhiều năng lượng, tôi thích ngồi một chỗ, ngắm nhìn mọi thứ và tập
trung suy nghĩ về một thứ gì đó quái lạ. Tôi thích ngắm nhìn những hạt mưa rơi,
bức tường nước đó như bể bơi rộng lớn, mông lung, lạnh giá. Mưa không mang cảm
giác ấm áp, vật vô tình, nên nó là thứ che giấu hoàn hảo những giọt nước mắt yếu
đuối của con người trên thế gian này…
Ngày
đó, có một cô gái nhỏ, nhăn nhó chống cằm đếm nhẩm bong bóng mưa. Cô không nhận
ra có một chàng trai đang nhìn mình chăm chú. Người đó nhìn cô với ánh mắt
nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu một sinh vật dưới ống kính hiển vi, xem cô
là vi trùng sao, thật quá đáng mà. Anh ta dường như không quan tâm khi mọi người
đang chú ý đến mình, này mới là hình tượng nổi bật so với cô gái ngốc bên cạnh.
Trời mưa mịt mù, vậy mà có người đeo kính râm, phô trương hơn lại mặt loại vest
trắng tinh, chất liệu cũng nói lên giá của nó không hề rẻ, điều kì lạ là không
có một chút vệt bẩn bùn đất, anh ta im lặng nhìn cô gái bên cạnh, khóe môi nhếch
lên đầy hứng thú. Không khí kì hoặc đó vẫn diễn ra cho đến khi xe buýt đến. Mọi
người chen chút đi vào. Vì quá đông người nên chỉ còn một chỗ đứng, hai người bị
rớt lại phía sau đều quay đầu nhìn nhau.
“
Anh đẹp trai, anh có thể nhường tôi vào được không? Tôi thật sự rất lạnh .” –
Cô cố gắng tỏ ra yếu ớt, cơ thể run bần bật khi gió thổi qua. Nói đùa, ai cũng
muốn bảo vệ những cô gái mong manh như thế này. Cô liếc trộm hắn, nịnh nọt như
vậy cũng không thiệt hại gì nha, miễn là sớm được về nhà tắm nước nóng a, mì thịt
nóng hổi a, thật ấm áp biết chừng nào… cô khẽ cúi đầu,tinh quái cười đắc ý.Ta
là ai nha? Ta là Giang Tiểu Du, người gặp người yêu a.
“Cô(ngoắc
ngoắc). Thứ nhất, tôi không phủ nhận tôi rất hấp dẫn người khác giới, nhưng tiêu
chuẩn phụ nữ của tôi trước giờ vô cùng cao. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ
không thích cô, nhưng mà…” – khẽ nghiêng
người thì thầm vào tai cô,hắn xấu xa nói”:hôm nay ngoại lệ, cô là người đầu
tiên khiến tôi đặc biệt có hứng thú a.”
Vành
tai cô vì hơi thở của hắn mà đỏ hồng, trông rất đáng yêu. Cô quên mất hắn và cô
đang tranh giành xe buýt. Thật rối rắm, quá mất cảnh giác rồi a.
Hắn
mỉm cừơi, xoay người chạy lên buýt. Mọi người đang chứng kiến một cảnh đẹp vô
cùng lãng mạng, lại sửng sốt nhận ra hắn cư nhiên xấu xa muốn tranh xe buýt với
một cô gái đáng yêu như vậy. Nhất định không cho hắn leo lên.
Xe
đột nhiên khởi động và chạy mất dạng. Thật đáng giận mà, 3s, 3s nữa hắn đã chạm
vào, vậy mà xe lại chạy mất, thật oan uổng mà. Đây là chuyến cuối cùng rồi a.
Cô
ở phía sau bễu môi, thầm khinh bỉ hắn cả ngàn lần. Qủa báo nha! Cô thật phấn khởi
trong lòng, dường như quên mất nếu xe buýt chạy mất, cô về bằng cách nào a. Tiền
taxi rất đắt, sinh viên như cô không chi nổi nha.
Quay
sang kẻ hại cô, cô nhất quyết cầm chặt áo hắn, nhất định không buông. Cô phải về
nhà, mà hắn phải chịu trách nhiệm a.
Hắn
nhăn nhó khổ sở – “ Bà cô của tôi ơi, cô buông ra được không? Áo này là đồ mượn
nha, rất đắt, không, vô cùng đắt, cho nên… làm ơn buông ra đi. Tôi không chạy mất
đâu.”
Cô
ngước nhìn hắn, ánh mắt trong veo, nơi khóe mắt vươn lại giọt chất lỏng trong
suốt. Không biết là nước mắt hay là nước mưa, hắn lại động tâm muốn lau nó giúp
cô.
Cô
vươn tay tháo kính của hắn, có chút thất thần. Hắn thật đẹp nha. Sóng mũi cao
thẳng, đôi môi cong cong đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt. Đuôi mắt rất dài, ánh mắt
màu đen sâu không thấy đáy, cô cảm giác như mình bị hút vào trong đó, không thể
vùng vẫy, không cách nào kháng cự.
Hắn
cũng quan sát cô. Không đẹp, nhưng thanh tú đáng yêu, gương mặt còn chút trẻ
con, hai má bầu bĩnh, thỉnh thoảng phiếm hồng khiến người khác không nhịn được muốn
ôm vào lòng yêu thương. Hắn chợt cười lớn, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Nhẹ
xoa đầu cô, hắn tà tà cười – “Tiểu quỷ, cô giả vờ thục nữ, trông thật quá miễn
cưỡng nha.”
Cô
kinh ngạc nhíu mày nhìn hắn. Dấu hiệu nguy hiểm trong đầu đang cảnh báo cấp độ
cao nha. Cô che giấu thật kỹ, người này cư nhiên vừa gặp đã nhìn thấu cô. Hắn,
không phải kẻ dễ chơi! Cô không muốn tự tìm phiền phức cho mình, sau này không
gặp lại nữa.
Cô
cười đáp lại hắn, lần này lại có chút phóng khoáng, quật cường. Cô không cần ngụy
trang nữa, thật thoải mái.
Người
ngoài nhìn vào, lại thấy có hai kẻ điên đang nhìn nhau cười. Có một bác gái tốt
bụng cho rằng bọn họ đang liếc mắt đưa tình, khuyên cô nên đồng ý làm bạn gái hắn
đi.
Cái
gì? Cô và hắn đang so khí thế nha, cô mỉm
cười đến cả quai hàm cũng muốn trẹo rồi, vậy mà trong mắt người khác lại thành
hai người có tình ý a. Có thấy ánh mắt cô đang dâng trào chính nghĩa không hả?
Hắn
quay sang nhìn bác gái, rồi lại nhìn cô, tiếu ý càng nồng đậm – “Nếu đã vậy hay
là em làm bạn gái của tôi đi. Mặc dù ngoại hình em vô cùng bình thường, tôi
cũng không chê em xấu xí nha.”
Cô
nhướn mày nhìn hắn. Một ý nghĩ chợt lóe lên. Nếu cô làm bạn gái hắn, cô sẽ tha
hồ ngược hắn, ngược hắn đến chết. Không muốn day dưa, nhưng hắn hết lần này đến
lần khác xem thường cô. Cô sẽ chứng minh cho hắn thấy, hắn đã chọc nhầm người.
Đột
nhiên, cô nhón chân ôm cổ hắn, nũng nịu – “Xác nhận, từ bây giờ, anh là vật sở
hữu của Giang Tiểu Du.”
“Không
hối hận?”
“Sẽ
không .” – Cô cười thật ngọt ngào.
“Tôi
tên…” – Hắn ngập ngừng không chịu nói. Cô lại càng tò mò, tên thôi mà, tại sao
lại khó nói như vậy?
“Tôi
tên Trương Vô Kỵ. Cô có thể gọi tôi là Dennis .” – Ánh mắt người này có chút xấu
hổ, xem ra không phải thuần túy lạnh lùng a.
“Vô
Kỵ ca ca. Nếu muội là Triệu Mẫn thì chúng ta chính là trời sanh một đôi nha.” –
Cô đắc ý cười với hắn.
Hắn
làm sao không biết cô đang nghĩ gì, chỉ là không hiểu vì sao lại như có một
dòng chảy ấm áp len lỏi trong tâm. Nụ cười của cô như một thiên sứ nhỏ, khiến hắn
mất đi sự phòng bị ban đầu.
Xem như nha đầu này không tệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét